Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_77

Lily giống như bị một xô nước lạnh tạt cho tỉnh mộng, không thể ôm lấy thắt lưng hắn, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho sợ tới mức không dám níu lấy quần áo của hắn nữa.

“Không nên vội vã trách móc người khác.” Thanh âm lạnh lùng của Lan phu nhân vang lên: “Vinson, cậu hẳn là nên hỏi người phụ nữ của cậu đã chạy đi đâu rồi? Tôi tìm khắp lâu đài cũng không tìm thấy cô ta, bảo vệ lại bảo cô ta chạy ra khỏi lâu đài từ sáng sớm tận bây giờ còn chưa có trở lại… Cô ta sao lại thế này? Tối hôm qua không phải rất tốt hay sao? Hiện tại lại bày cái trò mất tích gì chứ?”

Tần Dịch Dương lẳng lặng nghe, thời điểm nghe những lời này, sắc mặt tái mét đến dọa người.

“Ngài nói cái gì?” hắn vứt bỏ tất thảy suy nghĩ, lạnh giọng hỏi.

Lan phu nhân thản nhiên hừ một tiếng, nhưng là lại thầm suy nghĩ một chút Vinson cũng không biết chân tướng vậy hiện tại hắn cũng không biết cô gái kia đang ở đâu, trong lòng bà cũng sốt ruột, dịu đi một chút cảm xúc nói: “Lâm Hi Hi mất tích, cô ta kêu là Lâm Hi Hi đúng không, ta nghe qua Lạc Thành nói về mâu thuẫn của cậu với cô ta, có lẽ là do tức giận mà bỏ đi ra ngoài, ta không biết tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại khiến cô ta hạ quyết tâm như vậy chứ? Ngay cả con cũng không cần.”

Lần này, sắc mặt Tần Dịch Dương quả là tái nhợt đến cực điểm.

“Ngài nói, cô ấy đi rồi?” Hắn cố bình tĩnh hỏi Lan phu nhân, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh băng: “Làm sao lại có thể?”

Lan phu nhân nhíu mày, cũng gắt gao nhìn hắn.

Tần Dịch Dương căng thẳng đứng tại chỗ ba giây, đau lòng cùng lo lắng nháy mắt đánh bay tất thảy, hắn cởi bỏ cà-vạt, một bên hướng trên lầu đi tới, bước chân càng lúc càng nhanh.

Kia không phải là sự thật, nàng làm sao có thể bỏ đi chứ?

Tối hôm qua nàng còn nằm trong ngực hắn, hắn hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, rõ ràng nghe được nàng gọi tên của hắn, nhìn thấy tất thảy mọi mâu thuẫn của bọn họ trong nháy mắt đều tiêu tan, hắn hận không thể đem nàng yêu thương một hồi mà nuốt vào trong bụng . . . Hi Hi!

Cánh cửa chạm khắc hoa văn hiện ra trước mắt, bị cánh tay Tần Dịch Dương đẩy một cái thật mạnh mở ra, sắc mặt tái nhợt xông vào trong phòng, quả nhiên không có lấy một thanh âm, trong cái nôi cục cưng bình yên vô sự quơ quơ nắm tay nhỏ bé, chính là tinh thần so với thường ngày có vẻ kém một chút, thoạt nhìn có lẽ là do đói bụng lâu quá, chỉ lo mút tay của mình cho đỡ đói.

Đứa nhỏ đáng yêu như vậy . . .

Tần Dịch Dương cúi người xuống nhìn thân hình mềm mại nhỏ bé của nó, ánh mắt giống nàng đến bảy phần kia, ánh mắt tội nghiệp đen láy lại sáng như pha lê kia, không khỏi mềm lòng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nó, lại đột nhiên chạm vào một vết xước rớm máu trên khuôn mặt phấn nộn của nói! Thậm chí ngay cả khuôn mặt của đứa bé cũng bị sốt đến đỏ ửng lên, tay nhỏ bé lạnh như băng, gương mặt cũng nóng bỏng lên.

Trái tim Tần Dịch Dương giật mình.

Chuyện gì xảy ra? Nàng thật sự không có chăm nom con sao?

Hi Hi, Lâm Hi Hi!

Lúc này hắn điên cuồng tìm kiếm, trong đôi mắt lộ ra tia máu dọa người.

Từ trên tới dưới lầu, mỗi một căn phòng cánh cửa đều bị hắn mở ra kiểm tra, vọng tưởng có thể nhìn thấy thân ảnh tinh tế nhu nhược kia đang lẳng lặng tựa vào song cửa sổ, có lẽ là đang ở nơi nào đó mà ngủ quên mất, hoặc là không cẩn thận đi lạc đường, làm sao nàng lại có thể mất tích trong tòa nhà này.

Tần Dịch Dương run sợ, trong con ngươi đen láy lại lắng đọng áp lực cùng đau nhức, cực nóng mà cháy bỏng, bàn tay to đem từng cánh cửa mở ra nhìn liếc mắt qua căn phòng, rồi lại tiếp tục như trước mở ra cánh cửa tiếp theo.

Không có. Tất cả đều không có.

Không có khả năng như vậy… Tối hôm qua nàng còn nằm trong lồng ngực hắn, từ khi bọn họ cách xa hơn nửa năm tới nay, đó là lần duy nhất nàng nằm trong ngực hắn, không lạnh lùng, không bài xích, nhu thuận mà hưởng thụ cái hôn của hắn, thanh âm nhẹ nhàng gọi của hắn, ở trong lồng ngực của hắn mềm mại tựa như nước… Làm sao mà nàng có thể bỏ mà rời đi được? Nơi này có cục cưng của nàng, cục cưng nàng thề sống chết cũng phải giữ bên người, nàng sẽ không không làm vậy.

Hi Hi.

Tất cả mọi người trong tòa nhà đều nhốn nháo cả lên, gắt gao đuổi theo bước chân của Tần Dịch Dương, chẳng qua là nhìn thấy hành động gần như điên cuồng của hắn cũng không có ai dám ngăn cản và khuyên can, tận cho đến khi hắn sắp đem cả toà thành lật tung lên, Lan phu nhân trong đại sảnh mới nhận ra có gì đó không thích hợp, kéo theo Lily xuống dưới tầng trệt nơi hắn đang điên cuồng tìm kiếm, hé ra khuôn mặt lạnh lùng mà châm chọc cũng lộ ra vài phần lo lắng vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, cô ta xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt Tần Dịch Dương xanh mét buộc chặt thực đáng sợ, thở hồng hộc mà đóng lại cánh cửa, lòng đau như cắt.

Nàng không có ở đây.

Chỗ nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Nàng không có ở đây.

Hi Hi… Toàn bộ đầu óc hắn hiện tại chỉ có cái tên này, toàn bộ đầu óc chỉ là thân ảnh của nàng. Bảo bối làm sao vậy? Nàng làm sao vậy? Mấy giờ hắn không ở đây rốt cục phát sinh chuyện gì, ai có thể nói cho hắn biết?

“Chẳng lẽ nàng tự mình muốn mất tích hay sao? Bảo vệ đều đã nhìn thấy nàng đi ra ngoài!” Giọng Lan phu nhân có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trong lòng bà cũng mâu thuẫn mà căng thẳng, bà cũng biết rõ thái độ làm người của Lâm Hi Hi, nếu như nàng có muốn biến mất nhưng là tuyệt đối nàng sẽ không bỏ lại đứa bé mà biến mất như vậy.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Một đạo ánh mắt lạnh như băng của Tần Dịch Dương quét về Lan phu nhân, Lily vẫn đứng ở phía sau Lan phu nhân thấy được ánh mắt như vậy, sợ tới mức cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Em…Đừng nhìn em, Vinson, em cũng không có nhìn thấy cô ấy, mọi người đều có thể làm chứng. . . .” Lily cố gắng đứng thẳng người, cánh môi không chút huyết sắc vội vàng nói, đem hình ảnh cả người Lâm Hi Hi thấm đẫm nước mưa lao người xuống vách núi bỏ đi, chuyện đó không có quan hệ gì với cô… Không có vấn đề gì.

Giờ phút này Tần Dịch Dương thực đã không thể nghĩ nhiều được như vậy.

Hắn đẩy ra cánh cửa cuối cùng vẫn tìm không được thân ảnh của nàng, sắc mặt xanh mét lạnh như băng sải bước hướng bên ngoài đi tới, hắn không thể nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu không tìm thấy nàng, tại đất nước xa lạ cùng tòa thành này, mỗi một giây hắn không nhìn thấy thân ảnh của nàng, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Tất cả mọi người trong tòa thành đều sợ hãi.

Bảo vệ sợ tới mức chỉ dám đứng bên cạnh cửa sắt không có ai dám buông ánh mắt xuống, anh chỉ nghe thấy có tiếng bước chân người tới gần, ngay sau đó có tiếng súng lên đạn, một viên đạn sượt qua đầu anh, tiếng nổ của viên đạn vang lên giòn vang mà khí phách như vậy. Anh hấp một hơi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên người Công tước đại nhân thấm đầy nước mưa lội mưa xuất hiện trước mặt anh.

“Cô ấy ở đâu?” Tần Dịch Dương cười giễu cợt ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm người đàn ông trước mắt.

Bảo vệ lập tức quỳ trên mặt đất: “Tôi không nhìn thấy! Tôi không nhìn thấy! Công tước đại nhân! Cái gì tôi cũng không biết!”

“Bùm” Một tiếng nổ. Viên đạn găm vào trên cửa sắt. Sượt qua một người.

“Ta hỏi lại một lần, có nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài hay không? Đi lúc nào?” Họng súng một lần nữa gắt gao nhắm vào thái dương của người bảo vệ.

“Tôi có nhìn thấy! Tôi có nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài!” Phòng tuyến của người bảo vệ cuối cùng trong nháy mắt đã bị công phá, bị dọa đến mức khóc hét lên: “Lâm tiểu thư từ đây đi ra ngoài, trời mưa… mưa rất lớn… Cô ấy một mình đi ra ngoài.”

Sắc mặt Tần Dịch Dương nhất thời càng thêm trắng bệch.

Thu hồi súng, hắn có chút lảo đảo đi tới mở cửa xe, ngồi vào trong đạp mạnh chân ga.

Rõ mồn một.

Thủ đô London Anh rộng lớn như vậy, phương hướng của lâu đài vùng ngoại ô trong mưa cũng bị lệch đi rất nhiều, thế giới rộng lớn xa xôi đến vậy, Tần Dịch Dương không biết phải đi đâu để tìm nàng.

Hi Hi. . .

Là anh sai, tất cả đều do anh sai, em không cần phải giận dỗi nữa, xuất hiện được không?

Hay cánh tay mạnh mẽ bóp chặt tay lái, những gân xanh trên ngón tay đều trở lên trắng bệch, Tần Dịch Dương không biết mình đang đi đâu, điên cuồng mà chuyển hướng, điên cuồng mà tìm kiếm nàng.

Chúng ta thật vất vả mới về được bên nhau, em không cần cục cưng sao? Không cần con của chúng ta sao?

Hắn mím môi, thậm chí trong mắt còn dâng lên một tầng hơi nước chưa từng thấy.

Thế giới rộng lớn mà xa lạ như vậy, ai nói cho hắn biết, muốn tìm một người, nên từ nơi nào bắt đầu?

Cơ hồ Tần Dịch Dương rơi vào tuyệt vọng, cánh môi không chút huyết sắc phát ra thanh âm không nghe rõ, hắn gục trên vô- lăng tiếp tục lái xe, căn bản không quan tâm tới có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chỉ có một khắc đó tại đây, hắn nhớ tới một tia hy vọng duy nhất.

Di động ở trong túi quần bên hông, hắn ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét đem di động rút ra.

Suốt một đêm bận rộn căn bản là hắn không có lúc nào để tiếp điện thoại, nhìn qua người gọi tới là ai, ánh mắt tuyệt vọng của hắn nhìn qua lịch sử cuộc gọi, đột nhiên đạp mạnh chân phanh , phanh gấp lại.

Trong lịch sử cuộc gọi, hiển thị lúc rạng sáng, nàng có gọi cho hắn.

Không phải chỉ một lần.

Trong lịch sử cuộc gọi ghi lại không chỉ có một lần.

Như là túm được một tia hy vọng trong lúc bị hủy diệt, Tần Dịch Dương tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm thời gian trong lịch sử cuộc gọi, tự hỏi, bắt buộc chính mình suy nghĩ. Rạng sáng nàng còn ở… Buổi sáng bảo vệ liền nhìn thấy nàng đi ra ngoài… Nàng gọi điện cho hắn.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Trong mưa bụi lất phất, một nam nhân tuấn lãng cao ngất ngồi trong xe, chống trán suy nghĩ, hồi lâu, ánh mắt lạnh như băng của hắn mở ra, đạp mạnh chân ga, bẻ quặt tay lái, loạn tay lái hướng phía lâu đài trở về.

Lily mở trừng trừng mắt nhìn thấy đã Tần Dịch Dương đi ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh người bảo vệ.

Bảo vệ thực đã sợ tới mức đái ra quần, xụi lơ trên mặt đất không hề nhúc nhích.

“Cô đừng có lại đây… Cô không cần lại đây!” Bảo vệ nhìn thấy Lily cảm thấy càng thêm sợ hãi, anh biết bản thân mình đã làm gì, giúp nữ nhân này giấu giếm sự thực tới cùng.

“Không cho phép nói cho ai khác. Ngươi đã từng đáp ứng ta. . . Nếu không ta sẽ cho cả nhà ngươi xác không toàn thây, nghe rõ chưa?”

Trong mưa phùn lất phất, một bảo vệ đứng cạnh Lily, sắc mặt anh ta tái nhợt khiến cho Lily cũng phải sợ.

Chương 227: Cho cô một cơ hội cuối cùng

Chẳng qua là cô không thể ngờ tới, Tần Dịch Dương rõ ràng đã lái xe đi ra ngoài, thế nhưng chưa đến hơn mười phút liền đã trở lại, chiếc xe màu đen có rèm che kia sáng lạng trong tiết trời âm u, đâm xuyên qua cửa sắt vọt tới đây, cả người Lily run rẩy chạy nhanh tránh né, thế nhưng chiếc xe kia lại “Két” một tiếng, dừng lại ngay bên cạnh người cô.

Trong xe, thân ảnh Tần Dịch Dương giống như thần chết, làm cho tim người ta sợ run rẩy.

Lily ngây dại, ánh mắt trợn to, không biết hắn bị làm sao, tim lại áp lực đập cuồng loạn như trước, run giọng nói: “Vinson, tại sao anh đã trở lại. . . .”

Tần Dịch Dương thản nhiên xuống xe, thân ảnh cao lớn như một ngọn núi áp bức đi tới, Lily cố gắng kiên trì nhìn hắn, buộc bản thân không được sợ hãi, nhưng là sống lưng vẫn là hơi chùng xuống một chút, suýt nữa lảo đảo ngã xuống trước mặt hắn.

Cánh tay Tần Dịch Dương giơ ra đỡ lấy cô không cho cô ngã xuống, hung hăn kéo cô ta đứng thẳng trước mặt mình.

Cổ tay Lily bị xiết chặt tựa như là hai gọng kìm.

Lily đau tới mức mặt nhăn nhó lại, hít sâu, lại hít sâu, đều không có biện pháp giảm đi đau đớn đến nát xương trên cổ tay.

“Cô đã làm gì?” Hắn nâng lên ánh mắt lợi hại có tia huyết sắc, thản nhiên hỏi.

Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, cười lạnh một tiếng kéo cô sát lại gần, hơi thở mong manh, “Cô có biết hay không, căn bản là cô không biết nói dối? Một khi nói dối cũng chỉ có thể nói được vài câu như vậy là sẽ bị phát hiện? Lily, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết rốt cục cô đã làm gì?”

Họng súng đen ngòm xuyên qua làn tóc của cô, tìm đến sau gáy cô.

Lily hấp một ngụm khí, cảm giác được cái chết đang đến gần.

“Hi Hi ở đâu?” Thanh âm của Tần Dịch Dương trở lên khàn khàn “Mười giây, đủ cho cô suy nghĩ chứ? Tôi vẫn luôn cảm thấy cô nghe và hiểu được những lời tôi nói, có thể hiểu được ý tứ của tôi, thế nhưng cô đã biết mà còn dám làm, Lily, cô thực làm tôi thất vọng.”

“Cạch” Một tiếng giòn vang, tiếng lên đạn, dí thật mạnh, một phát súng là có thể nổ tung đầu của cô ta.

“Vinson. . .” Lily bị dọa đến khóc không ra tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Có chuyện gì đau lòng hơn thế này nữa, người đàn ông mà cô yêu suốt mười năm, ôm cô vào ngực, cũng lấy cái chết để bức cô, bắt cô phải nói thực.

“Vì sao anh lại cho là em làm? Cái gì em cũng không có làm, cái gì cũng đều không có làm Vinson, không cần tìm, em yêu anh như vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em, em yêu anh mà . . .” Cô nhìn đến sắc mặt không thể khống chế của hắn, mặt hoa khóc lóc, chẳng qua là trong khoảnh khắc này, cô cầm tay hắn, túm lấy Tây trang của hắn, run rẩy giống như lá cây sắp rụng.

“Còn năm giây…” Cánh môi tái nhợt của hắn phun ra mấy chữ, càng lúc càng mím chặt.

Lily hét chói tai, trốn không thoát kìm kẹp của hắn, rõ ràng bị người đàn ông mà mình yêu thích nhất bức đến đường chết.

“Kìa Vinson, cậu đang làm gì?” Lan Phu nhân từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ đang dây dưa ngoài cửa lớn, nhìn cái tư thế kia là biết bọn họ đang làm cái gì, Lan phu nhân cũng sợ tới mặt tái nhợt, cho tới bây giờ bà vẫn biết Vinson không thích Lily, nhưng mà cũng không đến mức hận cô ta như vậy chứ.

“Phu nhân. . . . Phu nhân cứu cứu tôi! Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết a, Lily khóc thét lên, ở trong ngực Tần Dịch Dương giãy giụa, miệng bị người ta ngăn chặn, sau gáy lại là nguy hiểm rình rập.

Lan Phu nhân đi lên phía trước, cũng không dám dùng hành động để ngăn cản, chỉ có thể lớn tiếng quát lớn: “Vinson, buông ra!”

Tần Dịch Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bóp cò súng.

Họng súng dán chặt da đầu, Lily rõ rằng nghe được thanh âm “Bùm” Một tiếng đạn bùng nổ bên tai.

Sắc mặt Lan phu nhân nháy mắt đã trắng bệch, mà nữ hầu phía sau bà đều hét ầm lên, bị cảnh tượng kia dọa đến sắp xụi lơ, thậm chí có người đã sợ tới mức chạy loạn lên, bên trong tòa lâu đài một mảng tĩnh mịch, lại một mảng hỗn loạn.

Lily kêu thảm thiết một tiếng, nhắm lại mắt tựa như sắp ngất đi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô ngây ngốc, ngẩn người, không thể động đậy.

Sau một lúc lâu cô mới rõ ràng bản thân không có bị thương, cô còn có thể thấy ngón tay tái nhợt của mình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng của người đàn ông trước mặt, cô. . . . Cô chưa chết!

Hơi nước còn đọng bên tai, lúc nãy Tần Dịch Dương lệch đi một chút góc, viên đạn xuyên qua tóc cô chạy xẹt bên tai bay ra ngoài, lỗ tai Lily nóng lên, máu tươi ồ ồ toát ra. . . .

Cô giơ tay kên sờ thử, nửa đầu đều ong ong đau đớn, trên tay đầy máu . . . .

“Một cơ hội cuối cùng… ” Tần Dịch Dương lên đạn một lần nữa, lúc này đã áp sát thái dương của cô. “Có tin tôi dám nổ súng không? Tôi hỏi cô một câu, cô ấy ở đâu?”

Một bên, Lan phu nhân cũng sửng sốt đến chôn chân một chỗ, không thể động đậy.

Lily biết ngay lúc này nếu cô không mở miệng, thì viên đạn sẽ xuyên qua thái dương của cô, mang theo một ít dịch não dính ở đó…

Cô há mồm, toàn bộ những gì sợ hãi nhất trên thế giới này đều ngưng tụ trong con mắt đang mở lớn của cô, cánh môi run rẩy, gắt gao nắm chặt quần áo Tần Dịch Dương, nhưng Tần Dịch Dương chỉ đợi có vài giây, cô cũng không nói gì, hắn lại cười lạnh, chuẩn bị bóp cò súng.

“. . . . Tôi nói! ! ! ! ! ! !” Đột nhiên một tiếng la bùng nổ vang vọng trong lâu đài. Lily cảm giác được giọng nói của mình phát ra có thể phá tan cả sống chết, nỗi kinh hãi bên bờ vực tuyệt vọng, kích thích màng nhĩ của mọi người.

“Cô ta đã chết. . . Cô ta từ trên vách núi nhảy xuống, cô ta đã chết!!!!!” Rốt cục có thể rống ra bí mật đè nặng trong đáy lòng chính mình, Lily đem tất cả tội ác của mình phơi bày trước mặt mọi người, khiến tất cả những ai nghe được đều sửng sốt, ngay cả Lan phu nhân, sắc mặt bà tái nhợt suýt nữa ngất đi, có chết cũng không muốn nghe đến loại tin như vậy.

Tần Dịch Dương để họng súng áp sát ở thái dương của cô, như là bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lạnh lùng bỗng chốc trở lên khiếp sợ tái nhợt, cánh môi khẽ mở, khàn khàn hỏi: “Cô nói cái gì?”

“Tôi muốn cô ta chết. . . Là tôi muốn cho cô ta chết, tôi bức cô ta từ trên đó nhảy xuống dưới.” Lily ôm mặt khóc rống lên, thanh âm run rẩy hô “Vinson, cô ta đã chết, cô ta thực đã chết, anh không nên tiếp tục yêu cô ta, không nên yêu cô ta… “

Súng trong tay Tần Dịch Dương rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc, lùi về sau mấy bước nhìn từng cử chỉ của Lily.

Hi Hi của hắn . . . .

Nàng mạo hiểm đi ra khỏi lâu đài lúc trời mưa lớn, từ trên vách núi cao ngất nhảy xuống, phải không?

Tần Dịch Dương gian nan tự hỏi vết thương trên mặt cục cưng là do đâu tạo thành, dùng hết khí lực cuối cùng để cẩn thận suy xét hết thảy… Đau quá, đau đến trái tim như ngừng đập, như ngừng thở…

Vách núi cao như vậy, nàng cứ như thế một mình nhảy xuống! ! ! ! !

“Hi Hi. . . .” Tần Dịch Dương mờ mịt kêu lên một tiếng, tựa như người điên nhằm phía chiếc xe, mở cửa xe, nổ máy, điên cuồng mà hướng vách núi kia lao tới. Toàn bộ trong đầu hắn là hình ảnh cả người nàng ướt sũng rơi xuống vực sâu.

Chương 228: Kết thúc - 2

Chiếc ô trên đỉnh đầu Lan phu nhân không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, mưa bụi lất phất rơi trên người bà, rất lạnh, rất lạnh.

Ánh mắt bà vất vả lắm mới có thể chuyển động, chậm rãi nhìn Lily đang đứng im tại chỗ, ánh mắt hàm chứa nghi hoặc cùng thất vọng, vì sao cô ta có thể làm ra loại sự tình như thế này? Thừa dịp bà và Công tước đại nhân không ở đây có mấy giờ mà mình cô ta có thể làm ra cái loại sự tình này sao?

Lúc trước khi cô ta bị Công tước đại nhân đuổi về nước, bà còn đang suy nghĩ đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến một người đàn ông đối xử nhẫn tâm với người phụ nữ của mình như vậy, cho dù có niềm vui mới không cần tình yêu cũ cũng không hà tất phải như vậy, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu. Người này ở trước mắt mình tươi đẹp biết bao, cô gái này nghe lời như vậy, nhưng là cũng cỡ nào ngoan độc. . .

Cô ta cư nhiên có thể lấy một đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi đi uy hiếp sự sống chết của mẹ nó.

“Phu nhân…”

“Đứng lại đó!” Lan phu nhân lớn tiếng quát, thế nhưng nhịn không được mà lùi về phía sau từng bước, bà gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, nhìn thấy bảo vệ lâu đài đi tới. Ngón tay run rẩy chỉ về hướng cô gái này. “Trước mắt hãy bắt cô ta lại. . . Lập tức bắt, bắt ngay lập tức.”

“Phu nhân. . . Đừng lại đây.” Lily hoảng sợ lùi về phía sau kinh hãi hét lên: “Các người không được lại đây, có nghe được không hả? Ta là công chúa, cút, ta là Công Tước phu nhân tương lai, các người lại dám đối xử với ta như vậy, tránh xa ra, cút ra xa một chút.”

Cô gái trước mắt tựa như đã hoàn toàn nổi điên, nửa bên mặt toàn là máu, trên hai tay cũng dính đầy máu tươi bị mưa xối rớt xuống quần áo trông thực thê thảm, nhưng giờ phút này căn bản cô không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể giãy giụa cùng điên cuồng chạy trốn thoát khỏi nguy cơ bị bảo vệ bắt được, hung hăng mà vùng vẫy hai tay, mà cô vẫn như cũ không từ bỏ hét lớn, “Không liên quan gì đến tôi, các ngưởi thật to gan, thật hỗn đản, buông ra . . .”

Lâm Hi Hi. . . .

Lan phu nhân nhớ tới cô gái phương Đông nhu nhược tinh tế kia, lần đầu tiên nàng xuất hiện ở lâu đài này, khi đó ánh mắt nàng lãnh đạm có lễ phép hòa cùng xa cách, nàng thong dong đi theo bà ở hành lang vẽ tranh, bình tĩnh đến mức người ta nghi ngờ tuổi đời cùng từng trải của nàng, nàng yêu cục cưng đến đau lòng, tất cả hàm chứa trong mắt, cùng thái độ kiên định đến chết của nàng. . .

Đứa nhỏ kia đã xảy ra chuyện sao?

Lan phu nhân có chút chán nản nhìn về hướng vách núi, lạnh lùng nói: “Nhanh đi… Đi theo công tước đại nhân, đừng để hắn xảy ra việc gì không may, cho dù có không tìm thấy thi thể thì cũng phải bảo toàn hắn không việc gì, biết không?”

Một đám thị vệ đeo kính râm mặc Tây trang màu đen nhận được mệnh lệnh, lúc sau cẩn thận chỉnh lại tai nghe thông báo cho đối phương, vội vàng hướng tới phía xe chạy đến, không đến một lúc, một đoàn xe xơ xác tiêu điều đã chỉnh tề từ trong lâu đài đi ra đường lớn, hướng phía vách núi chạy rất nhanh.

Thời tiết vẫn mưa bụi nặng hạt, bầu trời sắp tối đen.

Thời điểm Tần Dịch Dương đi đến nơi hai tay đều run rẩy, quãng đường phía trước xe không thể đi qua, hắn xuống xe, thân ảnh có chút lảo đảo trong trời mưa, ánh mắt thâm thúy lắng đọng lại đau đớn cùng nóng lòng, trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm một cái tên, làn môi tái nhợt, tìm kiếm khắp nơi.

“Công tước đại nhân, để chúng tôi đến.” Đội thị vệ đeo kính râm tiến lên, chạy tới nhanh chóng ngăn lại hắn.

Từ đêm khuya đến giờ hắn bận rộn cơ hồ đều chưa có chợp mắt, hiện tại trong loại thời tiết ác liệt này nếu tiếp tục tìm người chỉ sợ sẽ ngã xuống lúc nào không biết. Bọn thị vệ đều đã được huấn luyện, ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lại ăn ý mà tản ra bốn phía xung quanh khe núi tìm kiếm, núi đá sừng sững, cây cối dây dợ quấn quýt lấy nhau đứng cùng một chỗ, như vậy tìm kiếm một cỗ thi thể thật là khó càng thêm khó, hơn nữa lại là từ phía trên rơi xuống mà nói, đừng thấy một bờ vực nho nhỏ từ trên vách núi nhìn xuống, nhưng là bên dưới vách núi cơ hồ có rất nhiều cây cối to lớn che khuất, còn có vô số bụi rậm từ trong vách núi mọc ra. Ai biết được vị tiểu thư kia rốt cục là dừng ở chỗ nào…

Trời cao làm cho người ta sợ hãi, như vậy làm sao còn có hy vọng sống chứ?

________***_________

Suốt bốn giờ từ lúc trời bắt đầu tối mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn bao trùm, không khí ở khe núi bốc lên lạnh như băng, căn bản là không có chút dấu hiệu của sự sống, Tần Dịch Dương ngồi ở trong xe, một đám người sức cùng lực kiệt quay trở về đứng ở tại chỗ, sau lớp kính râm không khỏi hiện lên hai chữ “mất mát”, không thu hoạch được gì.

“Công Tước đại nhân, chúng tôi thực đã lật tung tất cả mọi nơi, nơi này là một khe núi tắc nghẽn, từ phía trên rơi xuống không có khả năng dừng ở chỗ khác… Chúng tôi tìm không thấy… ” Một người đàn ông đứng ra, thanh âm khàn khàn chậm rãi nói.

Mưa vẫn rơi xuống, mưa bụi không lớn, nhưng lại có thể lạnh thấu vào trong trái tim mọi người, làm băng lãnh lòng người.

“Các người trở về trước đi!” Tựa đã lâu như một thế kỷ, làn môi tái nhợt của Tần Dịch Dương mới phun ra một câu, vô cùng khàn khan, nói với mọi người.

Mấy người đàn ông nhíu mày, đứng yên tại chỗ, không ai dám động

“Công tước đại nhân. . .”

“Đi về trước!” Tần Dịch Dương quyết đoán đánh gãy lời nói của họ, sắc mặt tái nhợt mang theo tuyệt vọng, “Nếu phu nhân có hỏi đến, có thể nói với bà ấy, tôi tìm được rồi sẽ trở về… “

Mấy người đàn ông mím môi, một mực im lặng.

Bọn họ tìm suốt bốn giờ đều không thấy, chẳng lẽ hắn muốn một mình đi tìm sao?

Đừng nói đến thi thể, ngay cả vết máu bọn họ cũng đâu có nhìn thấy.

“Công Tước đại nhân, thực đã quá muộn, không bằng đi về trước, ngày mai chúng ta lại phái nhiều người hơn đến tìm được không?” Một người đứng ra khuyên giải cũng là đề nghị, cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.

Tần Dịch Dương buồn bã cười.

Cánh tay tao nhã chống trên tay lái, hắn không nghĩ muốn nói gì nữa, miệng phun ra hai chữ: “Đi về.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .